Chủ
nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng Phan Thanh
Bình của Quốc hội phát biểu khi thảo luận về dự án Luật bảo vệ và phát triển
rừng (sửa đổi) tại phiên họp thứ 8 của Ủy ban Thường vụ Quốc hội (UBTVQH) chiều
ngày 16-3.
Trình
bày Tờ trình của Chính phủ về dự án luật, Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát
triển nông thôn Nguyễn Xuân Cường cho biết, dự kiến Luật Bảo vệ và Phát triển
rừng (sửa đổi) có 12 chương, 97 điều. So với Luật Bảo vệ và Phát triển rừng
2004, dự thảo Luật kế thừa 8 điều; sửa đổi 60 điều; bổ sung mới: 29 điều; bỏ:
19 điều.
Tại
Tờ trình, Chính phủ đề nghị xem xét lấy tên Luật là “Luật Lâm nghiệp’’ thay cho
“Luật Bảo vệ và Phát triển rừng (sửa đổi)”.
Thảo
luận tại phiên họp, đa số ý kiến các thành viên UBTVQH nhất trí với Tờ trình
của Chính phủ về sự cần thiết sửa đổi Luật Bảo vệ và Phát triển rừng năm 2004
nhằm tiếp tục hoàn thiện cơ sở pháp lý đồng bộ, thống nhất các hoạt động quản
lý, bảo vệ, phát triển, sử dụng rừng, kinh doanh, chế biến và thương mại lâm
sản theo cơ chế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa và hội nhập quốc tế; có
cơ cấu quản lý, sản xuất kinh doanh hợp lý, ổn định theo hướng hiện đại, phát
triển bền vững cả về kinh tế, xã hội và môi trường. Đồng thời, nhấn mạnh
việc xây dựng và ban hành Luật Bảo vệ và Phát triển rừng(sửa đổi) nhằm
thể chế hóa kịp thời quy định của Hiến pháp năm 2013 về sở hữu tài
nguyên thiên nhiên; tiếp tục cụ thể hóa đường lối chủ trương của Đảng
trong Nghị quyết số 26-NQ/TW ngày 05/8/2008 của Ban chấp hành Trung ương
Đảng khóa X về nông nghiệp, nông dân, nông thôn...
Tại
phiên họp, cơ bản thống nhất với các nội dung được đề xuất trong dự thảo luật,
các đại biểu phần lớn tập trung cho ý kiến về vấn đề quản lý, bảo vệ, phát
triển rừng.
Chủ
nhiệm Ủy ban Quốc phòng và An ninh Võ Trọng Việt thẳng thắn chỉ ra các điểm bất
hợp lý hiện nay trong vấn đề này. Theo ông, bất hợp lý đầu tiên là “rừng ở trên
cao nhưng chính sách đầu tư thì ở dưới thấp, anh dưới thấp lại được đầu tư trên
cao”. Bất cập nữa theo ông là “cơ bản rừng bị phá hết rồi, nói mấy chục phần
trăm che phủ là rừng mới trồng chứ nhiều người nói rằng nhìn “xanh tốt” nhưng
thực ra trong kia “viêm đại tràng nặng”.
Ông
Võ Trọng Việt cũng đánh giá, về việc quản lý rừng thì quy định rất rõ từ trung
ương nhưng khi thi hành lại phức tạp, nhất là kiểm lâm lực bất tòng tâm. Theo
ông, những quy định nêu trong dự luật cũng không đảm bảo cho kiểm lâm bảo vệ
được rừng, chống được lâm tặc. “Mình phải tính cơ chế lập pháp làm hành lang
pháp lý cho các cơ quan công quyền để xử lý, ngăn chặn những vấn đề này. Phải
ban hành theo hướng trao quyền mạnh hơn, để lâm tặc lộng hành là có tội với
dân, với đất nước” – ông phát biểu.
Phó
Chủ tịch Quốc hội Đỗ Bá Tỵ cũng cho rằng việc quản lý rừng từ xưa đến nay là
vấn đề còn nhiều bất cập, hạn chế. Trong dự thảo luật, quy định về vấn đề này
khá chung, do đó đề nghị phải cụ thể hơn nữa. Phát biểu thêm về phân loại rừng,
ông nhất trí với đề xuất của Chính phủ phân thành 3 loại rừng là: đặc dụng,
phòng hộ, sản xuất nhưng ông đề nghị trong rừng đặc dụng nên đưa vào rừng khu vực
biên giới để quản lý sâu hơn bởi đây là vấn đề có tác dụng lớn với quốc phòng
an ninh.
Cũng
quan tâm tới vấn đề này, Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu
niên và Nhi đồng của Quốc hội Phan Thanh Bình nhấn mạnh, bảo vệ rừng là vấn đề
cấp bách phải đặt ra. Ông nhận xét, dự thảo luật có đề cập đến trách nhiệm bảo
vệ rừng của cấp tỉnh, huyện nhưng mới nêu chung chung. “Tôi đề nghị phải quy
định rõ trách nhiệm thuộc về Chủ tịch UBND tỉnh, Chủ tịch UBND huyện, nghĩa là
nếu mất rừng thì Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch huyện phải chịu trách nhiệm” – ông
nói.
Phát
biểu tại phiên họp, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân chia sẻ: “Khi bay từ
Điện Biên về, tôi nhìn xuống thấy đồi trọc hết, Tây Nguyên mà không còn màu
xanh. Đi Lai Châu thì thấy những triền đồi bà con chặt hết để trồng chuối”.
Theo Chủ tịch Quốc hội, đây là vấn đề phải suy nghĩ và luật phải giải quyết
được. Đồng thời Quốc hội phải ra nghị quyết giám sát về bảo vệ, trồng rừng; bố
trí nguồn lực để trong 5, 10 năm tới hàng năm trồng bao nhiêu ha rừng, xác định
trồng chỗ nào giao cho chính quyền địa phương đó phải có trách nhiệm trồng
rừng./.