Chiều chín muồi
Mặt trời đi ngủ
Hàng dừa nước trăm năm soi bóng
Lá cong cong bóng đêm trầm mặc
Cây cà bắp như ngọn giáo bà Tường ngày xửa, ngày xưa canh giữ
Không cho lũ chim tha đá lấp đầm.
Trăng
Xa xa e thẹn
Bao năm rồi vẫn thế
Giấu gương mặt sau làn mây trắng
Xòe chiếc váy xuống mặt đầm lóng lánh
Gọi cá tôm về sóng nước reo vui.
Những vỏ lãi dọc ngang
Đầy ắp sản vật thiên nhiên ban tặng
Xé bóng đêm ào ào về bến
Trăng vỡ tan hóa triệu triệu vì sao.
Chiếc chòi canh
Như chú rùa U Minh ngáy ngủ
Mặc bốn bên gió lùa hoang dại
Vẫn lặng lẽ đón xa gần bè bạn
Sóng sánh chén trăng nghiêng ngả đất trời.
Đất phương Nam bao dung
Người phương Nam hào sảng
Những sợi dây vô hình cố kết
Rừng đước bạt ngàn và con người bé xíu
Mấy nghìn năm lấn biển, canh trời.
(Trại sáng tác Cà Mau, tháng 12 năm 2013)