Ai hỏi tôi, làm nghề gì em nhỉ?
Tôi trả lời, nghề điều dưỡng ai ơi
Khẽ khàng thôi, chẳng một chút ầm ào
Tôi lặng thầm, chăm lo từng người bệnh.
Nghề điều dưỡng, nghề làm dâu trăm họ
Vất vả vô cùng, lắm kẻ chẳng thiết tha
Nhưng chúng tôi, quyết lòng cùng chiến tuyến
Xây dựng cho mình hình ảnh đẹp ai ơi.
Trong trận chiến cùng CôVy năm ấy
Chúng tôi nào ngại khó, ngại gian lao
Mỗi điều dưỡng đều là một chiến binh
Quyết một lòng xông pha cùng chống dịch.
Khi đất nước rơi vào cơn nguy kịch
Dịch tràn về trên khắp nẻo quê hương
Ở đâu đâu cũng toàn hình bóng giặc
Em phải làm gì, để bảo vệ quê hương?
Mai mắn thay trên con thuyền năm ấy
Lãnh đạo ân cần, hướng dẫn từng bước đi
Những chiến binh chia theo nhiều chiến tuyến
Chiến tuyến nào cũng chống giặc CôVy
Kẻ xông pha tuyến đầu, người ở nhà phòng thủ
Tất cả đều mang trọng trách trên vai
Người đến viện Paster mang tên Hồ Chủ Tịch
Người ghé bạn láng giềng, bệnh viện tỉnh Long An.
Người ở nhà, tăng cường nơi dã chiến
Cấp cứu, phân luồng hay hồi sức F0
Tất cả các nơi in dấu chân điều dưỡng
Đẫm giọt mồ hôi, chẳng một chút thở than.
Dáng nhỏ bé cùng đôi chân thoăn thoắt
Làm việc liên hồi chẳng một chút nghỉ ngơi
Từ nhận bệnh, đến từng khâu chăm sóc
Test CoVy, test PCR.
Từng lời động viên, từng muỗng cơm chén súp
Chia sẻ ân cần để bệnh bớt lắng lo
Những tiếng vỗ lưng hòa cùng monitor vang vọng
Thay tã, lau mình chuyện cũng bình thường thôi.
Nhớ hình ảnh của các anh điều dưỡng
Cùng gội đầu, cùng cắt tóc bệnh nhân
Phía xa xa có dáng cô điều dưỡng
Ngồi ân cần cắt từng chiếc móng tay.
Ở phòng bệnh rộn ràng bao công việc
Ở bên ngoài cũng tất bật chẳng thua
Nào hồ sơ, nào thuốc men, dụng cụ
Điện thoại liên hồi, inh ỏi chẳng phút nguôi.
Cũng có lúc chúng tôi cùng lắng lại
Mũi cay cay, nước mắt khẽ chực trào
Đó là lúc chúng tôi đầy tuyệt vọng
"Đẳng điện" (1) rồi… BS bảo “buông thôi”…
Dẫu là vậy chúng tôi không gục ngã
Phải cố lên, còn bao bệnh đang chờ
Cùng chiến đấu trên chiến trường Covid
Quyết trận này phần thắng phải về ta.
Có những lúc anh em tôi thầm nghĩ
Cuộc chiến này sẽ kết thúc nay mai
Anh em tôi khi xa rời trận chiến
Liệu có còn những kỷ niệm buồn vui.
Rồi ngày về cũng chẳng còn xa xôi
Khi đất nước vắng dần hình bóng giặc
Anh em tôi, vui gia đình sum họp
Xen lẫn nỗi buồn cho những cảnh chia xa.
Nhưng trên hết chúng tôi là điều dưỡng
Khoác trên mình chiếc blue trắng tin yêu
Phải cố gắng như mọi người trân qúy
Giúp ích cho người, cho non nước quê hương.
Nguyễn Thanh Dư
---------
(1): Đẳng điện là điện tim thẳng hàng, tức bệnh nhân ngưng tim.