Dịu dàng đứng lặng thế thôi
Như người lính gác đất trời quê hương
Bông dừa dịu một màu thương
Mà sao quyến rũ dập dờn cánh ong?
Dáng nghiêng thanh thoát ung dung
Ai hay hứng hết bão dông cuộc đời
Một lần buột gọi dừa ơi
Như từ sâu thẳm kiếp người bật ra…
Đời người như thể mây qua
Đời dừa lại khắc dấu mùa - tháng - năm…
Đời người trải những thăng trầm
Đời dừa tỏa bóng âm thầm chở che
Chập chờn trở giấc canh khuya
Tự tiềm thức vẫn vọng nghe gọi dừa.