Góp phần giải quyết việc làm tại địa phương, đặc biệt đối với lao động nữ
Đến thăm cơ sở may gia công Bảo Trân, tại xã An Điền, huyện Thạnh Phú vào một ngày cuối tuần, hình ảnh đầu tiên mà chúng tôi ghi nhận được là: không khí làm việc khẩn trương, khoa học của 30 công nhân không khác gì ở một công ty. Ai nấy đều miệt mài, chăm chú vào công việc của mình với ước muốn hoàn thành nhiều sản phẩm nhất.
Huyện Thạnh Phú hiện có 4 cơ sở may gia công (tại 3 xã: Thới Thạnh, An Điền, Thạnh Phong), hầu hết do người dân địa phương tự đầu tư, quy mô từ 20 đến 50 máy/1 cơ sở. Các cơ sở này đã giải quyết gần 200 lao động, chủ yếu là lao động nữ, thu nhập ổn định, bình quân khoảng 2 triệu đồng/người/tháng. Hệ thống vệ tinh cũng đang được các cơ sở trên quan tâm mở tại các xã lân cận. |
Ông Võ Văn Tiền - chủ cơ sở lý giải: Mọi người làm việc hăng say và phấn khởi như vậy là vì những tháng gần đây, công ty chính từ TP. Hồ Chí Minh đưa nguyên liệu về cơ sở nhiều hơn, công nhân có việc làm thường xuyên, thu nhập cao hơn. Ông nói: “Vào năm 2009, thấy lao động quê mình còn nhàn rỗi nhiều, đặc biệt là lao động nữ, tôi rất băn khoăn và bày tỏ với một người quen ở huyện Mỏ Cày Nam là ông Võ Đồng Thanh. Được ông Thanh gợi ý và hướng dẫn, tôi mạnh dạn đầu tư máy móc thiết bị để mở cơ sở may. Khi cơ sở đi vào hoạt động là niềm vui lớn của nhiều người dân tại địa phương nhưng đối với chúng tôi, việc làm này khá mạo hiểm”. Thật vậy, bởi, tất cả vốn liếng của gia đình ông Tiền đều đổ vào mua sắm máy móc, thiết bị chuyên dùng. Thời gian đầu hoạt động, ông phải bù lỗ 10 triệu đồng cho công ty do sản phẩm làm ra không đảm bảo yêu cầu về chất lượng. Nhưng hiệu quả xã hội của cơ sở may này là đã thu hút được nhiều lao động tại các xã An Điền, An Qui, An Thuận, góp phần giải quyết việc làm cho địa phương.
Kể về thu nhập hàng tháng của công nhân, ông Tiền nói: Cơ sở hợp đồng với một công ty tại TP. Hồ Chí Minh, đảm bảo nguồn hàng về thường xuyên. Thuận lợi của công nhân là sản phẩm may phục vụ xuất khẩu nên ít thay đổi kiểu, mẫu. Khi thành thạo, công nhân có thể làm ra sản phẩm với số lượng tăng gấp đôi, gấp ba so với thời gian đầu. Chỉ trong tám tháng đầu năm nay, tổng thu nhập của 30 công nhân (có khen thưởng khi làm vượt chỉ tiêu) bằng tổng thu nhập của cả năm 2010.
Chị Nguyễn Ngọc Loan bộc bạch: “Tôi đến đây làm từ khi cơ sở mới hoạt động. Thu nhập của tôi hiện nay từ 2 đến 2,8 triệu đồng/tháng, cũng khá ổn định. Thuận tiện hơn là không phải tốn tiền ăn, tiền thuê nhà trọ và có thể chăm sóc, dạy dỗ con cái học hành”. Đối với anh Nguyễn Văn Thức, dù thu nhập hàng tháng của anh tại đây không bằng làm tại TP. Hồ Chí Minh (3 triệu đồng/tháng) nhưng bù lại anh được ở nhà, gần gũi gia đình, vợ con. Vợ anh Thức - chị Trần Thị Ngoãn cũng đã vào làm tại cơ sở may Bảo Trân. Hàng ngày, hai vợ chồng anh chỉ mất khoảng 10 đến 15 phút để đến nơi làm việc.
Dịp nghỉ hè vừa qua, chủ cơ sở may cũng đã giúp hai học sinh đến làm thêm để có tiền xoay xở vào đầu năm học mới. Với công việc cắt chỉ thôi, các em cũng có thu nhập gần 1 triệu đồng/tháng.
Cơ sở may gia công Hai Truyện hướng đến hộ nghèo
Rời An Điền, chúng tôi đi về xã biên giới biển Thạnh Phong để tìm cơ sở may gia công Hai Truyện. Cơ sở này cách phà Cầu Ván 5km và cách Đồn Biên phòng Cổ Chiên chưa đến 4km, nhưng đường đi vẫn còn lắm khó khăn. Tại đây, anh chị em công nhân cũng hăng say làm việc không kém gì so với ở cơ sở may Bảo Trân. Dù đã quá 12 giờ trưa, nhưng cơ sở vẫn còn nhiều chị em ngồi may miệt mài, số khác thì trao đổi kinh nghiệm, truyền đạt nghề cho nhau một cách say sưa. Ông Trần Văn Truyện - Bí thư Chi bộ ấp Thạnh An đồng thời là chủ cơ sở cho biết: Lao động tại đây chủ yếu là diện hộ nghèo, cận nghèo và hộ gia đình chính sách. Về vốn đầu tư, công ty hỗ trợ vốn và thanh toán theo phương thức cơ sở sẽ trả dần. Vừa qua, cơ sở có liên kết với Trung tâm Dạy nghề và Giới thiệu việc làm huyện mở lớp đào tạo nghề cho lao động nông thôn theo Đề án 1956 về đào tạo nghề cho lao động nông thôn.
Chúng tôi càng bất ngờ hơn khi biết cơ sở may này chính là ngôi nhà tình thương của bà Trần Thị Sánh, mà chị em đến làm ở đây gọi bà là Dì Tư. Bà là một trong những hộ nghèo nhất trong xã. Tận dụng diện tích của ngôi nhà và khoảng sân trước, cơ sở cũng trang bị được 20 máy cho công nhân làm việc. Dì Tư chính là người kiểm hàng, chịu trách nhiệm về kỹ thuật. Dì Tư Sánh tâm sự: “Ông xã tôi bây giờ đảm nhận việc sửa chữa máy móc. Nhờ có việc làm, tôi có thể an tâm lo cho con gái đang vào đại học năm thứ nhất. Nhiều chị em ở ngoài cồn Đâm, cồn Dài, cồn Mít… đã thoát cảnh chạy tiền mua gạo hàng ngày. Có việc làm, họ cũng như tôi, biết nghĩ đến việc chăm lo cho con cái học hành nhiều hơn. Riêng tôi, gần hết đời người mới có một công việc ổn định”.
“Một mẫu hàng chưa từng thấy, chỉ biết được thông số, kích cỡ và một cuộc điện thoại từ công ty, tôi phải tự tháo ra rồi ráp lại, để tìm ra khâu nào cần ráp trước, khâu nào ráp sau. Khó khăn lắm nhưng nghĩ công việc cần thiết cho nhiều chị em nên tôi quyết tâm phải làm thành công. Nhiều chị em đang là công nhân may tại TP. Hồ Chí Minh nghe tin có cơ sở may gần nhà đã quyết định trở về. Nhưng hầu hết lao động tại đây chưa từng biết may công nghiệp, tôi phải chỉ dạy các em từng bước một, như: bước lên máy, mở máy thế nào, gắn kim, đạp không rồi sau đó mới xỏ chỉ vào kim và tập tành may đường thẳng… Sau 15 ngày học việc, những thợ mới này sẽ nhận được 600 ngàn đồng” - bà Trần Thị Sánh kể lại. Do cơ sở chỉ mới hoạt động cách nay ba tháng, công nhân vừa học vừa làm nên thu nhập ở đây chỉ từ 1,2 đến 1,8 triệu đồng/người/tháng.
Ông Nguyễn Văn Kháng - Chủ tịch UBND xã Thạnh Phong cho biết, xã hiện có gần 5.200 người trong độ tuổi lao động, lao động chưa có việc làm là 950 người, trong đó, nữ chiếm 70%. Hướng tới, xã sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho các hộ có điều kiện mở cơ sở may gia công tại địa phương.
Qua tìm hiểu các cơ sở may gia công, được biết, hầu hết chủ cơ sở đều có ý tưởng mở rộng quy mô sản xuất để tận dụng nguồn lao động tại địa phương. Tuy nhiên, khó khăn vẫn là nguồn vốn. Theo chủ các cơ sở may gia công, có hai phương án đầu tư: công ty đầu tư máy móc, thiết bị, cơ sở trả dần hoặc người dân tự thân vận động. Theo Phòng Kinh tế hạ tầng huyện Thạnh Phú, đến nay, vẫn chưa có nguồn vốn nào để hỗ trợ, khuyến khích phát triển cho ngành nghề này. Mặt khác, các cơ sở hoạt động chủ yếu lệ thuộc vào công ty chính mà chưa chủ động được nguồn hàng, đảm bảo tính ổn định trong sản xuất của cơ sở cũng như tạo thu nhập ổn định cho công nhân. Quyền lợi cho công nhân còn nhiều mặt hạn chế như chế độ khen thưởng, bảo hiểm tai nạn, các hoạt động vui chơi, giải trí… Vì thế, trong thời gian tới, cùng với việc quan tâm đào tạo nghề cho lao động, mở rộng ngành nghề ở địa phương, việc hỗ trợ các cơ sở về pháp lý cũng như các điều kiện đảm bảo phát triển bền vững là hết sức cần thiết.