Mây mùa nước nổi
Trong mây những ngọn cỏ mềm
những trái bần khô mòng xoay mơn trớn
Trên mây
có tên người được gọi, và sóng gợn
một bình minh sắp sửa loang ra
Trước mây một chiếc ghe nhẩn nha
ruổi theo đàn cá linh dát bạc
những vụn trắng vẩn lên thành đám mây trắng khác
bồng bềnh rồi miền ấy lại trôi…
Nguyễn Bình Phương

Neo đậu vườn Xuân
Hứng khởi mùa xuân luôn lao về phía trước
Giữ đất thở thao thiết nồng nàn
Hóa tự nhiên hăm hở nhân thế thuận hòa
Hóa đồng bãi đất trời êm ả
Vụ mùa bất tử trên môi
Trẻ nhỏ đi dưới vòm cổ tích
Tráng niên mê đùa giỡn phía sau
Trung niên nghiền ngẫm đời thi tứ
Già lão gom mùa vẽ khói trời quê
Mắt thiếu nữ lộng lẫy dòng sông
Ai thuyền nhỏ mong manh thủy mặc
Ai gắng sức vượt chiều man mát
Bất tận giàu nghèo cơn gió thoảng vành tai
Dưới bóng mát vĩnh hằng
Lữ hành neo đậu vườn xuân.
Nguyên Đăng Khương
Gió qua cầu Rạch Miễu
Sao lần nào qua cầu Rạch Miễu cũng vội
Có nỡ đem theo bóng mát hàng dừa đâu
Em ngoảnh lại màu áo bà ba nhớ nhau
Chiều Hàm Luông vương một sắc mây Chợ Lách
Anh không dám say trong hơi men Phú Lễ
Ánh mắt người dưng chếnh choáng tiếng ru hời
Kẻ ngại xuống đò từ mùa xuân xa lắc
Nghe ân tình cũ như sóng vỗ trùng khơi
Muốn nhắn với dòng sông mà sợ gió chướng
Đành gửi câu hò duyên nợ Lục Vân Tiên
Về Bến Tre còn e dè mưa bến vắng
Lòng mình đã cù lao sương khói tháng Giêng!
Lê Thiếu Nhơn
Nỗi đợi giao thừa
những đám mây đen được ai đó quét đi
trong buổi sớm tháng Giêng mọi nẻo đường như tươm mật
vào thời gian này nỗi buồn trên gương mặt loài người bắt đầu cuộc di cư
chúng sẽ đến nơi không ai nhìn thấy
và còn lại nụ cười tràn phố
lấp lánh suốt nẻo về ấu thơ
để ai đó mơ mùi thơm bay ra từ những nồi bánh Tết
mơ tiếng nước sôi trong chiếc bình kỷ niệm
lũ trẻ đặt vào tim
còn lại những mặt hoa phơi mình trên phố
giấu bao giọt mồ hôi dưới cội rễ thơm bùn
ai đó mang về đặt bên thềm cửa
giây phút nào cũng là bình minh
còn lại gì
dư âm cơn bão cũ
sẽ tan nhanh
trong nỗi đợi giao thừa
tháng Giêng về rây nắng
như mưa.
Võ Mạnh Hảo

Tháng Giêng bỏ lại mùa hoa
Không phải tự dưng xuân về
Mà lòng ấp ủ đam mê đợi chờ
Cây thay lộc biếc chồi tơ
Hạnh phúc đến rồi hững hờ trôi qua
Tháng Giêng bỏ lại mùa hoa
Mai vàng lặng lẽ rời xa thị thành
Những rực rỡ rất mong manh
Tôi nghe ràng buộc vòng quanh cõi thiền
Chạm vào sâu thẳm bình yên
Sông nằng nặng thở tiếng rên dịu dàng
Mùa hạn mặn dường như đang
Úp mặt lên giữa đồng bằng đìu hiu
Sợ ngày không đủ thương yêu
Bằng lăng gom lại cho chiều tương tư
Nắng khum xuống súc hàng lu
Tàu dừa đánh võng đung đưa tiếng cười
Cỡi làn mây trắng rong chơi
Gió chầm chậm bước theo lời ca dao
Xin đừng hỏi tại vì sao?
Hãy tha thứ để bên nhau trọn đời.
Đình Thu