Năm
1981, cả nước có một cuộc vận động sáng tác quốc ca mới được tiến hành rầm rộ,
tuy nhiên cuối cùng Quốc hội vẫn giữ nguyên bài quốc ca cũ. Cũng có ý kiến nên
viết lại lời quốc ca mới cho phù hợp với thời bình nhưng có lẽ vì
không tìm được ca từ hay hơn nên đành giữ nguyên. Và mỗi khi quốc ca được
cất lên, mỗi công dân Việt Nam đều thật sự xúc động, tự hào:
“Đoàn quân Việt Nam
đi
Chung lòng cứu quốc,
Bước chân dồn vang
trên đường gập ghềnh xa...”
Quốc hội khóa XII trong phần tuyên thệ nhậm chức
các chức danh chủ chốt như Chủ tịch Quốc hội, Chủ tịch nước, Thủ
tướng chính phủ, Chánh án Tòa án nhân dân tối cao đều có phần nhạc lễ cho
nghi thức trang trọng này. Khi chọn bài hát cho phần nhạc lễ, bài hát Tiến
bước dưới quân kỳ của nhạc sĩ Doãn Nho được lựa chọn đầu tiên. Chúng ta biết rằng
bài hát này là một trong những bài hát truyền thống của Quân đội Nhân dân Việt
Nam được sử dụng thường xuyên trong các buổi nghi lễ của Nhà nước hay Quân đội.
Nay giai điệu hùng tráng này một lần nữa vang lên ở các buổi tuyên thệ ở Quốc hội
chứng tỏ được sức sống của bài hát:
“Vừng đông đã hửng
sáng
Núi non xanh ngàn
trùng xa
Tổ quốc bao la hiền
hòa tươi thắm
Bóng cờ vờn bay trên
cao
Muôn trái tim này hòa
nhịp cùng ngàn lời ca
Trong sóng lúa lấp
lánh sao bay trên quân kỳ…
…
Nghe rung núi đồi từng
bước ta đi
Nhắc tới chiến công
ngàn năm xưa
Nhìn cờ hồng bay rực
rỡ
Gương bao anh hùng bừng
cháy trong tim
Quên thân mình một niềm
tin
Trong phong ba tô thắm
tươi thêm màu cờ
Giữ vững hòa bình dựng
xây tương lai
Chân trời mới sáng ngời
quân ta đi”.
Cũng nói thêm, trong phần nhạc lễ tuyên thệ, giai điệu một
ca khúc khác viết về người lính cũng được cất lên hùng hồn. Đó là bài Vì nhân
dân quên mình của tác giả Doãn Quang Khải. Bài này được tác giả sáng tác vào
năm 1951, nói lên nguồn gốc “từ nhân dân mà ra”, mục đích “vì nhân dân mà chiến
đấu” của Quân đội Nhân dân Việt Nam, ca ngợi quan hệ gắn bó giữa quân đội với
nhân dân, sự tin yêu của nhân dân với quân đội. Bạn nào thường nghe các chương
trình phát thanh và truyền hình của Quân đội thì đây là một nhạc hiệu quen thuộc:
“Vì nhân dân quên
mình vì nhân dân hy sinh
Anh em ơi vì nhân dân
quên mình
Đoàn vệ quốc chúng ta
ở nhân dân mà ra
Được dân mến được dân
tin muôn phần.
Thề vì dân suốt đời
thề tranh đấu không ngừng
Vì đất nước thân yêu
mà hy sinh
Thề diệt hết đế quốc
kia giành tự do hòa bình
Đoàn vệ quốc quên
mình vì nhân dân…”
Chỉ một câu “Vì nhân dân quên mình” là quá đủ cho một lời
tuyên thệ. Theo tôi, phần nghi thức tuyên thệ các chức danh chủ chốt của Quốc hội
khóa XII thành công một phần nhờ vào các giai điệu hào hùng của các bài hát kể
trên.
Em vẫn đợi anh về
Tôi trải qua tuổi thanh niên trong những năm 1970 - 1980.
Giai đoạn của những cuộc chiến tranh ác liệt ở biên giới Tây Nam và phía Bắc. Lần
đầu tiên cảm nhận được trách nhiệm của công dân qua lời tổng động viên của Chủ
tịch nước. Chưa bao giờ tôi cảm thấy gần gũi người lính như bấy giờ. Ra trường,
học khóa sĩ quan dự bị với tâm thế sẵn sàng ra trận, tôi và các bạn cùng trang
lứa không thể quên được những buổi tiễn đưa bạn bè lên đường nhập ngũ, đau xót
khi nhận được tin buồn báo từ biên giới, dự đám tang của người vợ trẻ với đứa
con còn nằm nôi và những năm tháng chờ đợi đằng đẵng…
“Năm tháng đội mưa rừng
Ngày đêm vùi sương
núi
Em vẫn chờ vẫn đợi
Vẫn đợi anh về
Em vẫn đợi anh về
Như buồm căng đợi gió
Như trời xanh đợi
chim
Như lòng em khát anh
Như đời khát hòa bình
Chờ phút giây bình
yên
Đợi đạn bom ráo tạnh
Để được ngồi bên anh,
để được ghen, để được hờn, để thương, để được giận, để thành chồng thành vợ, để
cùng hôn con
Bình yên và chiến
tranh
Mùa Xuân và bão tố
Ngày mai hay quá khứ
mãi mãi là bên anh
Năm tháng đội mưa rừng
Ngày đêm vùi sương
núi
Em vẫn chờ vẫn đợi
Vẫn đợi anh về
Em vẫn đợi anh về
Như buồm căng đợi gió
Như trời xanh đợi
chim
Như lòng em khát anh
Như đời khát hòa bình
Bình yên và chiến
tranh
Mùa Xuân và bão tố
ngày mai hay quá khứ
Mãi mãi là bên anh…”
Bài hát Em vẫn đợi anh về (nhạc Hoàng Hiệp - thơ Lê
Giang) hay và xúc động đến từng chữ. Một mơ ước rất bình thường “Để được ngồi
bên anh, để được ghen, để được hờn, để thương, để được giận, để thành chồng
thành vợ, để cùng hôn con” vậy mà phải chờ đợi, chờ đợi như là cơn khát.
Như lòng em khát anh
Như đời khát hòa bình
Nhưng có lẽ thành công của bài hát này nằm ở chỗ người
nghe cảm nhận được sự chung thủy và niềm tin chiến thắng. Từ “vẫn” lặp đi lặp lại
nhiều lần trong bài hát như muốn khẳng định:
Ngày mai hay quá khứ mãi mãi là bên anh…
Khúc hát “Mùa xuân”
Mùa Xuân sắp về, những ngày cuối tháng mười hai nhắc ta một
kỷ niệm. Đó là kỷ niệm Ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam. Chợt nhớ bài
hát Mùa Xuân của nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn. Bài này viết về tình cảm của người phụ
nữ hậu phương dành cho người lính. Khi thưởng thức bài hát này, chữ “sẽ” được lặp
lại nhiều lần ở đoạn kết như muốn tin tưởng rằng cuối cùng “anh sẽ về”.
“Điều đó rồi xảy ra,
em biết và em biết
Một mai anh chiến thắng
trở về
Đôi vai gầy và đôi mắt
sâu
Tóc đã điểm bạc, làn
da nay rạm màu sương gió
Bởi chiến tranh, bởi
chiến tranh đâu phải trò đùa
Và từ đấy em nhận ra
anh
Không phải trong thơ
không phải trong mơ
Em chồm dậy chạy đến,
chạy đến rồi khóc
Anh người chiến sĩ và
chiếc áo năm tháng dãi dầu
Anh người chiến sĩ và
chiếc áo mưa nắng bạc màu
Đôi tay bâng khuâng
nâng cành hoa tím
Và anh nói tặng em
mùa Xuân
Ngày ấy sẽ đến
Ôi ngày ấy sẽ đến,
anh sẽ về, sẽ về phải không anh?
Anh sẽ về, sẽ về phải
không anh?”
Câu cuối cùng của bài hát là một câu hỏi “Anh sẽ về, sẽ về
phải không anh?” lại là một ca từ buồn. Cũng có thể để “tặng em mùa Xuân” hòa
bình như chúng ta cảm nhận bây giờ, người lính kia đã vĩnh viễn dừng lại ở tuổi
đôi mươi trên chiến trường năm nào. Đúng là “bởi chiến tranh đâu phải trò đùa”.
Một xúc động lớn trong tôi khi nghe bài hát này.
Các bạn có thể chọn những bài hát vượt thời gian dành cho
người lính của riêng mình. Có thể giống ý tôi, cũng có thể khác. Điều này cũng
dễ giải thích, bởi sự cảm nhận, hiểu biết của tôi vẫn bị hạn chế trong không
gian, thời gian nhất định, còn sự chiến đấu gian khổ, hy sinh anh dũng của người
chiến sĩ Quân đội nhân dân Việt Nam đã trở thành bất tử.
Tháng 12-2016