Đau buồn ập đến bên trời Áo,
Nhớ thương lan tỏa tới trời Nam,
Anh tâm sự: “Tao còn nhiều việc”
Mà nỡ nào anh vội đi xa
Việt Nam mất 1 người bạn tốt,
Đời anh đã gắn bó nơi này.
Có câu hỏi: “Sao ông Tây lạ??”
Suốt cuộc đời nghĩ tới Việt Nam
Hội nghị quốc tế anh có mặt,
Milo hùng hồn bênh vực Việt Nam.
Bất cứ trời Âu luôn ai hỏi:
“Biết Việt Nam? Hãy gặp Milo”
Như con thoi, không hề mệt mỏi,
Giúp CROM, giúp CREP suốt cuộc đời.
Dồn tiền… dồn sức bao vất vả,
CREP đây rồi!... hể hả đời anh.
Nghỉ hưu rồi tưởng anh chấm dứt?
Không!! vẫn tìm đề án giúp Việt Nam
Vẫn đi về không hề mệt mỏi,
Vẫn trái tim nhiệt huyết chân tình.
Nhưng rồi mệnh trời sao cưỡng nổi,
Anh đi xa, đột ngột… u buồn…
Một nguyện vọng, Milo di chúc lại,
Nắm tro tàn anh muốn gửi Việt Nam.
Sông Mekong: vĩnh viễn… anh yên nghỉ,
Yêu Việt Nam vĩnh viễn… ở Việt Nam.