 |
Bốn người trong một gia đình, từ trái qua: chồng, con, mẹ vợ và vợ đều bị bệnh nan y. |
Sáng thứ bảy (ngày 11-5-2013), khi tôi đang ngồi viết bài này thì nhận được điện thoại từ chị Thoa: “Chồng em đi rồi, chị ơi! Ảnh đi hồi 8 giờ sáng nay…”. Hai ngày trước, nói chuyện với anh Vũ, dù rất mệt nhưng anh vẫn thều thào: Tôi đi nhưng không yên, vợ phải gánh khổ một mình. Con gái còn nhỏ quá, không tiền vô máu, vợ con sẽ chết…
Người mẹ đơn thân Âu Thị Dương Hiền sống ở ấp 1, xã Quới Sơn (Châu Thành) nhưng không có đất sản xuất. Tiệm tạp hóa nhỏ ven đường là kế sinh nhai. Chắt chiu từng ngày, người mẹ ấy cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ: xây căn nhà tường, dù chỉ có 2 phòng, để con gái Lê Thị Quỳnh Thoa được nở mặt nở mày trong ngày cưới. Con gái lấy chồng, một thanh niên quê Tiền Giang qua Bến Tre làm thuê và đứa cháu ngoại xinh xắn ra đời với tên gọi Trần Ngọc Nương, ngôi nhà ấy luôn ngập tiếng cười trong niềm hạnh phúc bình dị.
Nhưng, hạnh phúc ấy thật ngắn ngủi. Bà Hiền đột ngột bị tai biến, sau một đêm không an giấc và sống đời sống thực vật cho đến nay. Chưa hết, khoảng 7 tháng sau đó, cháu Nương khi ấy được 15 tháng tuổi lại trở bệnh liên miên, biếng ăn, vật vã. Đem con đi khắp các bệnh viện, từ huyện tới tỉnh, cuối cùng Bệnh viện Truyền máu - Huyết học TP. Hồ Chí Minh xác định bé Nương mắc bệnh Thalassemia. Cái tên bệnh lạ hoắc, với người chân quê như chị Thoa đâu biết nó nguy hiểm thế nào. Bác sĩ giải thích, đây là bệnh lý di truyền, do sự thiếu hụt tổng hợp một chuỗi globin trong huyết sắc tố của hồng cầu nên hồng cầu không bền, bị phá hủy sớm làm bệnh nhân bị thiếu máu và ứ sắt. Nếu không chữa trị, lá lách, gan và tim sẽ sưng to, xương bị xốp và dễ gãy, cấu trúc của xương mặt bị thay đổi, trẻ sẽ chết sớm, nhất là vì suy tim hay nhiễm trùng. Và, cách điều trị của bệnh này là truyền máu thường xuyên và sử dụng thuốc kháng sinh. Dù vậy, khi truyền máu quá nhiều, chất sắt sẽ ứ thừa trong cơ thể, gây hại cho gan và tim.
Vợ chồng chị Thoa chết lặng trước lời giải thích của bác sĩ. Dù có lúc đến ngày hẹn tái khám, anh chị không biết chạy đâu ra tiền nhưng cuộc sống lất lây, từ lúc phải đi truyền máu hàng tuần, cách tuần và rồi mỗi tháng 1 lần, đến nay người cha, người mẹ ấy đã giữ được sự sống cho con đến năm thứ 8.
Đầu năm 2012, chị Thoa thấy mình thường không khỏe, hay mệt lả, khó thở nên chị trình bày với bác sĩ, khi đưa con đi truyền máu tại Bệnh viện Truyền máu - Huyết học. Được tư vấn, chị làm các xét nghiệm và kết quả: chị cũng bị bệnh Thalassemia như con mình. Suy sụp? Gào khóc? Chị không làm vậy mà lặng lẽ nghĩ đến những ngày tháng tiếp theo của gia đình. Thật ra, từ nhiều năm nay, bác sĩ cũng có khuyên chị nên xét nghiệm vì bệnh Thalassemia có yếu tố di truyền, nhưng chị từ chối, bởi gia cảnh quá khó khăn lấy đâu ra tiền mà điều trị. Từ khi phát hiện có bệnh đến nay, chị Thoa cũng chỉ đi truyền 4 lần rồi thôi (chi phí mỗi lần khoảng 2 triệu đồng). Từ đó đến nay, chị Thoa chuyển sang điều trị bệnh cho bản thân bằng những thang thuốc nam xin ở một cơ sở từ thiện. Tai ương lại một lần nữa ập xuống gia đình chị Thoa. Đầu năm nay, anh Trần Văn Vũ, chồng chị Thoa người đàn ông trụ cột trong gia đình ấy, chỗ dựa về tinh thần và cũng là người duy nhất làm ra tiền để nuôi cả nhà bao năm, bất ngờ ngã bệnh vì ung thư gan giai đoạn cuối.
Hai cái võng trước nhà, một bên là mẹ bị tai biến bất động, bên là chồng đang quằn quại vì những cơn đau thét. Còn con gái Ngọc Nương, bước đi có lúc liêu xiêu vì hơn năm nay em phải dùng thuốc dạng tiêm. Một ngày tiêm, hai ngày nghỉ, cứ vậy.