Ngày 5/10 đã trở thành ngày định mệnh đối với người dân bản Pục và bản Méo khi mà 13 người con của bản chỉ một tích tắc đã "về đất". Nỗi đau này chưa dứt thì nỗi đau khác lại trùm lên khi mà người ta chưa tìm thấy hết được thi thể các nạn nhân, lúc lại chứng kiến tình cảnh hai mẹ con cùng chạy lũ nhưng đứa con bé bỏng đã ra đi mãi mãi, có gia đình đến 3 người xấu số vẫn chưa thấy tung tích...
|
|
Bà Vi Thị Hoà mẹ nạn nhân Lô Văn Lâm không còn sức để khóc con |
Đặt chân tới hai bản này đúng vào ngày 7/10 - cái ngày mà cách đây vừa tròn một năm tại bến đò Chôm Lôm xã Lạng Khê (Con Cuông) sự cố đắm đò đã cuốn đi 19 em học sinh mới thấy lũ qua đi tang thương, tang tóc găm lại... Một sự trùng hợp trong nước mắt...
Xé lòng nhằm ngày "sinh nhật" Chôm Lôm...
Chúng tôi đi mà lòng thấp thỏm. Hơn một ngày trước đoàn công tác đầu tiên do Bí thư Huyện uỷ Quế Phong đã lọt vào được xã Nậm Giải nhưng mọi thông tin vẫn bằng không. Người suýt bị lũ cuốn phăng, kẻ đã bị nước nhấn chìm nhưng thoát nạn... đoàn chúng tôi hiếm hoi đặt dấu chân tới hai bản Pục và bản Méo mà thấy xé lòng trước nỗi đau không gì bù đắp nổi...
Ông Lô Văn Vượng, 56 tuổi - người cha của hai vợ chồng anh Lô Văn Lâm và chị Lô Thị Tâm ngồi bó gối trước bậu cửa, đôi mắt thẫn thờ nhìn xa xăm. Ông co rúm trong chiếc áo mỏng manh. Ông không còn sức lực nào nữa để khóc cho hai con. "Vợ chồng Lâm làm trang trại đã được 10 năm. Và dựng chòi ở luôn cách nhà hàng chục cây số. Sau khi cơn lũ đi qua, khoảng 5 giờ sáng ta lên thì thấy trước mắt chỉ còn lại là bùn đất. Căn chòi mất dạng, hòn đá to cao 5, 6m án ngữ trước chòi bị bùn nhấn chìm chỉ thấy le lói. Tôi xới tung mà không thấy...", ông Vượng thở dốc tâm sự mà như đứt từng khúc ruột.
Người ở bản bảo: hơn một năm trước Lâm là phó Bí thư Đoàn xã nhưng vì muốn an tâm lo kinh tế để nuôi con ăn học nên anh đã tạm gác lại mọi chuyện. Không ngờ cái tâm của người cha muốn chắt chiu cái chữ cho con chỉ sau một đêm đã trở nên vô vọng. Ngồi bên cạnh xung quanh là dân bản nhưng bà Vi Thị Hoà - mẹ anh Lâm ngất lên ngất xuống, mỗi lúc tỉnh lại bà lại quờ quạng vào sàn nhà như muốn tìm kiếm cái gì đã mất, rồi bà thì thào: "Bọn mi không thương cái con à. Chúng kiếm cái chữ mô được... Cái Sơn, con Minh (hai người con của anh Lâm) ơi về mà nhìn...".
Lưu để đọc sau
|
Bản in
|
Phản hồi
|
|
|