Theo đà bão lũ tại miền Trung, mực nước ở 2 con sông Tiền, sông Hậu cũng dâng cao. Những lúc như thế này, dân săn rắn rất kết, vì loài bò sát máu lạnh ấy sẽ tập trung lánh nạn ở những gò cao nên dễ tóm gọn. Nơi cuối đất Cà Mau, giữa mênh mông lau sậy, nhóm thợ săn mãng xà kiên trì tầm nã cho bằng được con rắn hổ đất nặng trên 1kg vừa xổng khỏi hang…
Ruồng bố hung thần miền Tây… Nhóm thợ săn gồm 4 người, ai nấy tay nghề đều thuộc loại điêu luyện. Sau cú gật đầu đồng ý, Bảy Ngựa, “đội trưởng” nhóm thợ săn cảnh báo: “Ông là dân lơ tơ mơ, lạng quạng con hổ chúa nó phập thì toi mạng. Năm nào cũng có người “ra đi” vì con mãng xà vương này. Gặp “mấy ổng” đừng hoảng mà bỏ chạy là tử nạn ngay”. Khi mặt trời nhô cao, chúng tôi xông thẳng vào đám lau sậy ngút ngàn, xuyên qua những cánh rừng tràm ở xã Nguyễn Phích thuộc huyện U Minh, nơi được xem là đại bản doanh của loài rắn, bắt đầu cuộc hành trình tầm nã mãng xà. Đang đi, Bảy Ngựa bỗng khịt khịt mũi rồi bất ngờ lao tới một gò đất, thọc tay vào lùm cỏ râïm rạp và lôi ra môït con rắn béo tròn dài hơn nửa mét đen sì sì. Thấy thằng em rùng mình vì sợ, Bảy cười trấn an: “Giống này lành lắm, ít khi cắn ai bao giờ. Nó có mùi hành nên người ta gọi nó là rắn hổ hành. Tui mà ngửi được mùi này rồi, đố con nào thoát được”. Nhóm thợ săn lại tiếp tục cuộc hành trình. Đi sâu vào rừng, đến một khu vực trũng nước với nhiều lau sậy, mô đất nhô cao và có nhiều ếch nhái vốn là nơi lý tưởng để loài rắn tề tựu, nhóm thợ săn tản ra. Góc này, Chín Hạp kiên nhẫn xâm cây sắt xuống đất để dò hang. Nơi kia, Mười Thẹo lần từng vạt lau sậy tìm hang. Hang rắn thường là hang chuột. Sau khi chui vào hang nuốt chửng con chuột, nó nghiễm nhiên trở thành chủ sở hữu cái hang. Theo các thợ săn, hang nào có rắn ở thì đất quanh miệng hang rất láng vì rắn thường trườn qua. Xác định trong hang có con mồi, các thợ săn vội lấy cỏ bít những lỗ hang còn lại, rồi dùng xẻng đào tử huyệt. Ngay khi con rắn hổ ngựa phóng ra khỏi hang, nhanh như cắt, cái đầu hình tam giác của nó bị Mười Thẹo đè xuống đất. “Giống này phóng rất mau nên người ta mới gọi là hổ ngựa. Nếu gặp loài này, tốt hơn hết là mau chân leo lên cây cao để lánh nạn” - vừa bẻ răng con vật, Mười Thẹo vừa giảng giải. Một ngày theo chân nhóm thợ săn mãng xà, tôi mục kích nhiều màn bắt rắn điêu luyện. Ấn tượng nhất là cảnh nhóm thợ săn chinh phục con rắn hổ chúa nặng hơn 2kg, mà chỉ cần một cú táp của nó là kẻ không may ẵm chắc cái chết đau đớn giữa rừng sâu. Cầm que sắt đưa qua đưa lại để làm cho “lãnh chúa” phân tâm, nhanh như cắt, Bảy Ngựa phóng tay thộp cổ, bẻ răng con vật rồi cho vào bao ngay… Bất lực và bực tức, con rắn thở phì phì liên hồi…
Theo SGGP
| Chia sẻ bài viết |