 |
Nông dân Khmer Danh Huỳnh và Danh Hòa ấp Giồng Kè (xã Bình Giang - huyện Hòn Đất – Kiên Giang) |
Một tiến sĩ đang công tác trong ngành Thương mại nói với tôi rằng anh đã đi đến 120 nước và chưa thấy nước nào nghèo kiểu như nước mình. Còn tôi thú nhận: từ thuở cha sanh mẹ đẻ tới giờ tôi chưa đi đâu ngoài “bờ cõi” Việt Nam! Nhưng nhờ nghề nghiệp, tôi được đi đến nhiều thôn xa xóm vắng của đồng bằng sông Cửu Long (ĐBSCL). Đủ “nhiều”để tin rằng: không có một chính phủ nước giàu nào lại lo cho dân nghèo vùng nông thôn được “kiểu như” chính phủ nước mình! Nhưng tại sao nông dân mình...nghèo lâu vậy?!
Lo lắm luôn!
Đi đâu mà chẳng gặp cầu đường, trường học, trạm xá, nhà ở...Cái gì cũng có tên: cầu Thơm Rơm (Ô Môn – Cần Thơ), trường PTTH Nguyễn Đình Chiểu (Bến Tre), nhà cổ Huỳnh Kỳ (Cầu Kè-Trà Vinh)...Nhưng người dân ĐBSCL còn có cách gọi tên khác – chắc sẽ lưu dấu ấn, nhắc thế hệ mai sau hiểu về một thời đất nước khó khăn, toàn cộng đồng đã dành cho người nghèo sự chăm lo đầy trách nhiệm: cầu 99 (QĐ 99/TTg); đường 135 (chương trình 135) , nhà 134 (chương trình 134)... và có “trường mẫu giáo Má Sáu Hoà” (má Sáu Hoà khi về hưu đã làm đơn hiến xác cho khoa học, tặng hết bộ sưu tập cổ vật cho Bảo tàng Bến Tre, tặng tiền hưu để Hội Bảo trợ BNN – NTT Bến Tre đưa 2 em bé đi mổ tim, bán căn hộ được hoá giá xây trường mẫu giáo ở xã Châu Bình, Giồng Trôm – BT), “cầu thầy Thích Như Niệm” (thầy trụ trì chùa Pháp Hoa – Q.Phú Nhuận, TPHCM, đã tặng nông thôn ĐBSCL 75 cây cầu bê-tông)...
Dân gian có câu: “giúp người nghèo nên trao cần câu đừng trao con cá”. Cả “cần câu” và “con cá” đều đã được trao cho các hộ nghèo! 590 hộ nghèo Kiên Giang khi lên khu kinh tế mới Nam Thái Sơn (Hòn Đất) được cấp 3 ha đất, tiền ăn 24 triệu đồng/hộ, bồn chứa nước có sức chứa 2m3 (2,7triệu/bồn), được vay vốn ưu đãi; 3 năm qua, khoảng 20.000 căn nhà đã được trao cho hộ nghèo ĐBSCL từ nguồn vốn của chương trình 134 và quỹ nhà tình thương của cộng đồng; học sinh các xã 135 được cấp sách giáo khoa, miễn 100% học phí bậc phổ thông và nếu là học sinh dân tộc thì được cử tuyển vào đại học; học sinh nghèo không nằm trong các xã 135 cũng được xét giảm, miễn học phí tuỳ trường hợp; Nhiều dự án hỗ trợ vốn, cây, con giống, phân bón, chuyển giao kỹ thuật được triển khai. Lo cho dân vùng lũ từ nhà vượt lũ, khu dân cư vượt lũ, điểm nuôi giữ trẻ trong mùa nước nổi đến cả chiếc xuồng, tay lưới, cal nhựa (chứa nước sạch đồng thời thay phao cứu sinh khi nguy cấp). Không ít địa phương nông dân đi dự lớp tập huấn chuyển giao kỹ thuật còn được đưa đón và ...bồi dưỡng 10.000đ/ngày! v.v... Khó thể nêu đầy đủ các chính sách, chương trình, dự án...lo cho người nghèo, chỉ có thể dùng chính cách nói dễ thương của người ĐBSCL mà diễn tả: “lo lắm luôn!”.
Nghèo ...bền vững!
Ông Võ Văn Tùng, chủ tịch UBND xã Mỹ An (huyện Thạnh Phú) - xã nghèo nhất tỉnh Bến Tre – cho biết: “xã có 519hộ nghèo /1980 hộ (26%)”. Ông nói thêm: “74% còn lại chỉ có một ít hộ “k