Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo khó, với đầy ắp kỷ niệm vui buồn nên dù đi bất cứ đâu, làm bất cứ gì, tự sâu thẳm trong tim mình vẫn dành cho miền quê ấy những tình cảm sâu sắc nhất.
Quê tôi, hai tiếng “Bến Tre” rất mộc mạc, thôn dã và kiên cường, bất khuất. Đó là cội nguồn, là nơi bao bọc, chở che, nuôi dưỡng tôi nên người. Nơi ấy chất chứa biết bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ và niềm tự hào về chiếc nôi Đồng Khởi. Để rồi lớn lên, khi đi học và đi làm xa, dù quay cuồng với cuộc sống bộn bề, vất vả, tôi cũng luôn nghĩ và nhớ về miền quê ấy - nơi luôn nhắc nhở tôi phải biết trân trọng và sống có trách nhiệm hơn.
Chính vì thế, trong học tập và công tác, tôi luôn cố gắng đi đầu để không thẹn là người con của xứ Dừa. Trong cuộc sống cũng vậy, những lúc khó khăn hay áp lực gì, tôi cũng đều tự nhủ phải kiên cường như đất mẹ quê tôi, thế rồi mọi chuyện đều vượt qua. Những lúc rảnh rỗi hay khi đọc báo, xem đài, tôi đều nghe ngóng về quê hương tôi trước, không phải mình ích kỷ hay cục bộ mà đó là tình yêu và sự quan tâm. Mỗi lần về quê, tôi đều thấy có sự đổi thay và phát triển, đó là những con đường mới mở, những cụm công nghiệp mọc lên, những làng nghề, trang trại và nhiều doanh nghiệp ra đời… Tôi mừng thầm, tự hào và tin tưởng vào cuộc sống với bao điều tốt đẹp.
Và hôm nay, khi sắc xuân tràn về trên mỗi khe lá, nhành cây, hòa với mùi bánh mứt và hoa kiểng đón xuân rộn rã, tôi lại nhớ về cái Tết tuổi thơ. Hồi ấy, tôi rất mong Tết đến, để được mẹ may áo mới, rồi các mẹ con xúm xít chùi lư, chưng cành mai, làm mứt dừa, nấu bánh tét, chờ các anh bộ đội về, ăn một cái Tết thật vui... Lớn hơn một chút, khi êm tiếng súng, tôi được đến trường. Tôi thầm biết ơn nhà thơ Lê Anh Xuân và thầy cô giáo, những người đã thổi vào hồn tôi hình ảnh một quê hương với bao điều tuyệt vời, kỳ diệu: Tôi lớn lên đã thấy dừa trước ngõ/Dừa ru tôi giấc ngủ tuổi thơ/Cứ mỗi chiều nghe dừa reo trước gió/Tôi hỏi nội tôi: “Dừa có tự bao giờ?”/Nội nói: “Lúc nội còn con gái/Đã thấy bóng dừa mát rượi trước sân”… Rất êm đềm, thơ mộng nhưng rất hiên ngang, bất tử: Dừa bị thương dừa không cúi xuống/Vẫn ngẩng lên ca hát giữa trời/Nếu ngã xuống dừa ơi không uổng/Dừa lại đứng lên thân dựng pháo đài. Còn lá dừa: Nếu rụng xuống dừa ơi không uổng/Dừa lại cháy lên ánh đuốc soi đường... Những ký ức ấy cứ tràn về trong tôi, những vần thơ ấy rót vào lòng tôi một tình yêu quê hương tha thiết…
Để cho hôm nay, trong một chuyến trở về, với nắng xuân ấm áp, tôi lượn mình trên chiếc cầu dây văng lộng gió - cầu Rạch Miễu và ngắm nhìn dòng sông đỏ nặng phù sa, hai bên là những thảm dừa xanh ngút ngàn, nghe như thoang thoảng mùi xoài chín Hòa Lộc, mùi măng cụt và sầu riêng Cái Mơn, mùi kẹo dừa Mỏ Cày… Tôi rất thèm được nếm lại hương vị quê nhà trong niềm cảm xúc trào dâng, muốn làm một điều gì đó để hướng về cội nguồn và chung tay xây dựng quê hương.