“Âm vang Đồng khởi mới”

23/02/2024 - 11:03

BDK - LTS: Ngày Thơ Việt Nam lần thứ XXII là ngày hội sẽ mang đến Bản hòa âm thơ ca muôn màu về cuộc sống của con người Việt Nam trên mọi miền đất nước, đồng thời góp phần tích cực thực hiện chính sách đại đoàn kết toàn dân tộc của Đảng.

Bến Tre tự hào là xứ sở của thơ ca, với tấm gương sáng ngời của nhà thơ yêu nước Nguyễn Đình Chiểu - Danh nhân văn hóa thế giới. Trong 2 cuộc kháng chiến đã qua, có nhiều nhà thơ ở xứ Dừa ngã xuống ở chiến trường, để lại những vần thơ bất hủ, sống mãi với thời gian!

Ngày Thơ Việt Nam ở Bến Tre cũng là dịp ôn lại hào khí Đồng khởi năm xưa, và đang tiếp nối truyền thống vẻ vang ấy bằng công cuộc “Đồng khởi mới” trong xây dựng và phát triển quê hương...

“Âm vang Đồng khởi mới” là tiếng dội bước đi tự hào của các thế hệ nối tiếp với quyết tâm tạo đột phá để cùng hòa thanh, hòa nhịp, hòa điệu, đồng tâm, đồng trí trong “Bản hòa âm đất nước” tươi sáng hôm nay...

Nhà thơ Kim Ba chọn và giới thiệu

Dừa nghiêng

Dừa nghiêng mắc võng đưa tình
Gió ru tiếng sóng đưa mình ru ta
Xanh xanh trời nước bao la
Mộng mơ về cõi la đà bóng mây

Người đi từ buổi sớm mai
Bước chân sương khói trôi dài hoàng hôn
Tím chiều thức giấc bồn chồn
Đường chân trời vắng ôm hôn bến bờ

Ngút ngàn xanh vạt dừa thơ
Người về có thấy bây giờ nắng thơm
Bần ngâm nước để sóng vờn
Bông dừa trắng ghẹo trăng dờn dợn đông

Dừa nghiêng xuống cháy yêu nồng
Người ơi có thấy dòng sông nặng tình
Ta thương dừa xứ sở mình
Để con mắt chớp lưu hình trong tim.

Phong Tâm

 

Nhớ Tết

Tôi nhớ ngày xưa cứ mỗi lần
Trước nhà mai nở nhuộm vàng sân
Ngoài hiên hơi gió se se lạnh
Tôi biết rằng xuân đã tới gần

Tôi nhớ ngày xưa tuổi ấu thơ
Nhà nghèo đón Tết thật đơn sơ
Chia nhau mỗi đứa manh áo mới
Vội vã má may chiều ba mươi

Tôi nhớ ngày xưa Tết thật vui
Má thường hay dắt chị em tôi
Xuôi con đò dọc về quê ngoại
Đò chật người đông rộn tiếng cười

Quê ngoại tôi một dãy cù lao
Bốn bề sông nước vỗ lao xao
Rợp mát bông dừa sai trĩu quả
Thoang thoảng đưa hương lúa ngạt ngào

Thuở ấy bà tôi còn trẻ lắm
Tóc hãy còn xanh lưng chửa còng
Xay giã dần sàng ngoại tất bật
Hết lo bánh tráng lại bánh phồng

Ông tôi thong thả bên thềm nhà
Thư pháp mấy câu cười khề khà
Khăn đóng áo dài chân guốc gỗ
Bồi hồi làm lễ rước ông bà

Tôi đã xa rồi tuổi ấu thơ
Xa quê xa má tự bao giờ
Mỗi mùa mai nở lòng tôi vẫn
Nhớ Tết nhớ nhà dạ ngẩn ngơ.

Ngô Thị Thu Vân

 

Người giữ rừng quê hương

Về thương người dân chốn quê tôi
Lam lũ trên cánh rừng ngập mặn
Từ bao đời rồi em biết không?
Đất với người nợ nhau nhiều lắm!

Người về đây dựng xây trồng cây
Cho rừng mãi xanh thêm màu lá
Đất không còn cô đơn như trước
Có rừng mình hát bản tình ca…

Vì yêu rừng em ở lại đây
Tình nguyện làm cô dâu xứ biển
Tuổi thanh xuân gói trong màu lá
Khát vọng nào cháy mãi rừng ơi!

Về thương hạt muối gầy bao năm
Nắng cháy da bám hoài lưng mẹ
Em gánh tiếng chim rừng qua khém
Đổ đầy con nước tuổi hai mươi…

Tịnh An Viên

 

Lời ru tiếng sóng

Tôi lớn lên giữa muôn trùng sóng nước
Nên cuộc đời chọn sóng để mà ru
Sóng dạy yêu thương, dạy biết căm thù
Qua năm tháng tôi nên hồn nên vóc

Pháo giặc nổ, tôi giật mình bật khóc
Sóng ùa lên, tiếng nổ hóa mênh mang
Tôi vật vờ trong thơ ấu tan hoang
Sóng đau xót vội về ru tôi ngủ

Ơi con sóng cả đời lam lũ
Thành hồn tôi, thành máu thịt thân tôi
Để mỗi câu thơ từ phía trước xa xôi
Dẫu viết vội cũng ầm ào tiếng sóng

Để có được một ngày mai lồng lộng
Phải đâu đi trên lối phẳng phiu đời
Và hôm nay nơi cuối đất cùng trời
Tiếng sóng ấy thành lời ru người lính.

                                    Tháng 5-1982

Võ Thành Hạo

 

Ngày vừa mới

Sớm mơi vác xẻng ra vườn cũ
chôn nỗi buồn xưa dưới đất sâu
moi nụ cười quen trong gốc khế
Mẹ vo tròn, giấu đã từ lâu

Tiếng chim ríu rít dường vui lạ
nắng tràn hoa bưởi tỏa đầy hương
quanh ta cánh gió giang hồ chán
về vỗ về nhau với yêu thương

Dưới ao cá đớp vầng trăng muộn
bèo thảnh thơi bèo ai vuốt râu?
tròn xoe trái lý đung đưa chín
tuổi thơ trốn tìm ai biết đâu

Trong hang tiếng dế le te gáy
sương treo đầu cỏ cứ lung linh
ơ hay ngày mới như vừa mới
ta trở về thôi, sửa soạn mình.

Lê Thiện

 

Mẹ dừa

Như người mẹ
Dừa khom lưng chắn bão
Bồng bế bầy con chùm chùm quả quả…

Con mỗi ngày một lớn
Trĩu bên vai của mẹ
Mẹ sẽ hiến dâng những đứa con
Xanh vỏ trắng lòng

Lòng yêu thương
Ngọt mát
Thiện lành

Dù thiện ác khó phân
Hễ ai uống nước dừa đều nhận ra sự tinh khiết ngọt ngào
Làm dịu cơn khát trong nóng bức
Ý nghĩ về cuộc đời theo đó trong hơn!

Bến Tre ơi!
Mẹ đã hóa cây dừa trên quê hương nhân đức
Hiến những đứa con vị ngọt ao trời
Trong tình yêu phù sa đắp bồi nghĩa nặng…

Để ai cũng có thể vun trồng niềm tin về mẹ
Thân mẹ Dừa
Chân lấm bùn non…

Nguyễn Thanh Ngã

Chia sẻ bài viết

BÌNH LUẬN