Điểm a – khoản 2 – Điều 115 – Bộ luật hình sự nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam qui định: Phạm tội nhiều lần thì bị phạt tù từ 3 năm đến 10 năm.
N. là một thanh niên không tiền án, không tiền sự, đang sinh sống tại một xã nghèo của huyện Bình Đại. Lẽ ra chừng tuổi mười chín, anh ta đã phải hiểu về những việc nên làm và việc pháp luật cấm. Đàng này, trình độ văn hóa lớp 10/12, nhưng anh ta vẫn bất chấp…
Chuyện đưa cháu bé tuổi 13 vào nhà trọ nhiều lần để thực hiện hành vi giao cấu là do hai người có mối quan hệ thân thích trước đó. Khoảng tháng 12-2008, N quen biết với bé T, lúc này T mới 13 tuổi. Hai người quen biết khoảng chừng 3 tháng thôi, mà đã làm cái chuyện không nên làm. Bởi lẽ, T đang ở tuổi 13 là tuổi được pháp luật bảo vệ nghiêm nhặt. Tất cả những hành vi xâm hại tình dục đối với trẻ em đều bị pháp luật trừng trị nặng. Khi thực hiện hành vi đó nhiều lần, thủ phạm nghĩ rằng đã qua mắt được pháp luật. Nhưng không phải vậy, chính người mẹ ruột của bị hại đã phát hiện và đem N ra tòa.
Những lý lẽ vòng vo, những viện dẫn quanh co của N vẫn không thể che giấu hết mục đích cuối cùng là nhằm thỏa mãn dục vọng thấp hèn của bản thân. Bé T dù cho có yêu thương N đi chăng nữa, cũng là bị hại trong vụ án “Giao cấu với trẻ em”. 16 lần giao cấu với T, tỷ lệ thương tật 15%, N đã phạm vào điểm a – khoản 2 – Điều 115 Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Tòa án nhân dân huyện Bình Đại đã tuyên phạt N 4 năm tù giam, nhưng N cho rằng như thế là nặng, xin giảm nhẹ hình phạt. Ngày 12-6-2009, Toà án nhân dân tỉnh Bến Tre đã xét xử cấp phúc thẩm vụ án hình sự đối với bị cáo N. Theo bản án số 73/2009/HSPT của Tòa án nhân dân tỉnh Bến Tre, trong khoảng thời gian từ đầu tháng 1 đến tháng 2-2009, xuất phát từ dục vọng của bản thân, nên N đã lợi dụng sự ngây thơ, thiếu hiểu biết của em T để thực hiện hành vi giao cấu với T 16 lần, gây tổn hại sức khỏe 15%. Căn cứ vào giấy khai sinh, T đủ 13 tuổi, nhưng chưa đủ 16 tuổi. Bị cáo N đã phạm tội nhiều lần, nhưng trong quá trình điều tra và tại phiên tòa, bị cáo đã thành khẩn khai báo rõ toàn bộ sự việc, tỏ rõ sự ăn năn hối cải, nên tác động gia đình bồi thường toàn bộ thiệt hại theo yêu cầu của người bị hại trong giai đoạn chuẩn bị xét xử phúc thẩm. Bị cáo được hưởng 3 tình tiết giảm nhẹ, tòa phúc thẩm quyết định sửa bản án sơ thẩm, từ 4 năm tù còn 3 năm tù đối với bị cáo N.
Sự việc vỡ lẽ, kẻ vào tù, người ân hận. Nếu trước đó, T có điều kiện tâm sự cùng người thân, thì chắc có lẽ không đến nỗi tác tệ như vừa nêu. Rồi đây, những mặc cảm, những ưu tư có buông tha cho đứa bé gái? Vẫn không muộn nếu các tổ chức, ban ngành, đoàn thể vào cuộc kịp thời, nhằm giúp cho bé T có niềm tin vào cuộc sống tương lai. Cộng đồng nơi đây cần hỗ trợ bé T thật nhiều về tinh thần tình cảm, để em quên đi những mặc cảm, những âu lo. Đặc biệt, hơn ai hết, gia đình bé T cần lắng nghe, tin tưởng, động viên con em mình. Gia đình T phải thể hiện là chỗ dựa vững chắc để T yên tâm lấy lại được lòng tin, trở về trạng thái bình thường. Xã ĐT, nơi đã xảy ra sự việc, hãy xem đây là bài học trong công tác tuyên truyền về phòng tránh xâm hại tình dục trẻ em. Bị cáo là người đã thành niên, có trình độ học vấn đã phạm tội, chỉ vì động cơ thấp hèn, mà trong bản án, bị cáo cho rằng “Xuất phát từ tình cảm yêu thương nhau, nên bị cáo giao cấu với em T…”. Không thể có chuyện yêu thương nhau đối với trẻ em gái vị thành niên được. Bất kỳ với lý do gì, mọi hành vi giao cấu, hiếp dâm trẻ em đều bị phạt rất nặng (15 năm, 20 năm, chung thân hoặc tử hình). Cũng qua vụ án này, chúng tôi ghi nhận sự quản lý lỏng lẻo của ngành chức năng trong việc quản lý các nhà trọ trong huyện. Cụ thể là các nhà trọ thuộc các xã: Lộc Thuận, Thới Lai, Phú Long… đã để bé T “lọt” vào. Xin nêu vài ý để các ngành hữu quan cùng suy gẫm.