Lời thì thầm của đất
Đất ơi!
đừng buồn
vì những ngày hạn mặn
rồi nước sẽ về
cây lúa lại hồi sinh…
Sông ơi!
cứ hồn nhiên chảy
có bao nhiêu hạt phù sa
thì cứ xuôi về miền đất Chín Rồng quê mẹ
mai còn
hạt gạo Nàng Thơm…
Tôi ơi!
đừng khóc nhé
dẫu quê hương có đang là mùa nước mặn
hãy tin vào khát vọng của chính mình đấy ạ!
dù đời còn vất vả
phía sau những luống cày
rồi đất nở thành hoa…
Tháng tư ơi!
thì về…
mẹ phơi hủ mắm còng - gởi cho thằng con nó thèm - xa xứ
bông dừa nở sau những ngày nhiễm mặn
đất hồi sinh - trả lại tiếng cười…
Lê Công Luận
Căn hầm của má
Có lần tàu giặc bố ngoài vàm
Để cầm chân
Má giả bộ cho xuồng lật úp
Đánh động cho các con kịp xuống hầm ẩn núp
Má nhớ như in từng nét mặt
Đứa thích bông súng chấm mắm kho
Thằng đòi rau mác nấu canh chua
Thằng ưa cá rô kho tộ
Sau mỗi trận càn má xúc gạo ít đi
Nhìn chén đũa bỏ không
Má ra hè đứng khóc
Rời Mỹ Chánh
Mỗi thằng đi mỗi ngả
Con rạch buồn vì cuộc chia ly
Má ở lại nơi đây
Như chân sậy bám bùn
Ngày tháng chất đầy nỗi nhớ
Mỗi sáng quét lá khô dưới hầm trú ẩn
Má như chờ từng đứa trở về đây
Má têm trầu nhai trái đước thay cau
Vị chan chát ôi sao mà ngọt
Bơi xuồng ba lá
Men theo bờ rạch cũ
Tôi trở về thăm bà má năm xưa
Dưới vàm con đập mới ngăn qua
Mặn thôi lấn bãi bờ cho lúa trổ
Má vui cùng tiếng trẻ
Đêm ngọt ngào điệu Lý Ba Tri
Con cá quẫy đuôi xao động bóng trăng
Ao nước trong nở đầy bông súng trắng
Rau mác mùa nầy tím rịm bờ xa
Má kho mắm
Chờ anh về dọn bữa.
Vũ Thủy
Quê dừa
Đã qua thời gian khó
Thành phố nhỏ đổi thay
Dòng sông nghiêng bóng mây
Ấp iu xanh đôi bờ
Những con đường rợp bóng
Tà áo dài thướt tha
Bổng trầm vang khúc ca
Tiếng chim rộn lòng ta
Thành phố quê dừa tha thiết nhớ
Ngõ phố, bến đò rong tuổi thơ trôi
Tình thuở học trò lưu bút tím
Trường cũ, phượng hồng nỗi nhớ khôn nguôi
Thành phố vươn mình trong nắng mới
Hồ Trúc Giang trầm bao tiếng ru xưa
Người hỡi xin đừng quên quá khứ
Giọt máu ươm hồng mảnh đất xanh tươi
Lửa đuốc lá dừa xua bóng tối
Mẹ dáng lẫy lừng vươn bước trung kiên
Ngọn sóng sông Hàm Luông chứng kiến
Cầu nối đôi bờ soi bóng quê hương
Thuở ấy “tóc dài” lưu sử sách
Đồng khởi đổi đời no ấm nơi nơi
Thành phố nay buồm căng gió mới
Đồng khởi chung lòng xây đắp quê hương
Rực sáng đảo dừa soi biển lớn
Đất nước “đàng hoàng…” như Bác hằng mong
Thành phố quê dừa trong nắng sớm
Đồng khởi chung lòng xây đắp tương lai.
Tô Khắc Duy
Góc khuất sau cuộc chiến
Em là cô gái quân y
Bao năm quen mùi thuốc súng
Quen mùi cồn, mùi máu mủ tanh hôi
Cơm không đủ no, vóc gầy như dáng liễu
Đêm lấy làm ngày, da dẻ xanh xao
Có những lúc súng nổ inh tai, em vẫn băng mình lên phía trước
Vội vội vàng vàng băng bó chẳng ngừng tay
Có những lúc đêm thức trắng cùng thương binh hấp hối
Ngày oằn mình, dìu bộ đội tập đi…
Mếu - cười… theo bước chân khập khiểng!
Vuốt mắt một thương binh, em đứt từng đoạn ruột
Lòng buốt đau khi phẫu thuật chẳng thuốc tê!
Có những khi quân thù vây kín
Không người tiếp tế quân lương
Phần ăn của em, nhường thương binh ốm yếu
Giọt máu trong người cũng chia sẻ làm đôi
Có những ngày quân thù truy kích
Em cõng thương binh lau lách trong rừng
Bất kể đạn bom gào thét…
Mấy mươi năm qua tan mùi thuốc súng
Em trở lại đời thường quạnh quẽ lều tranh
Một hôm
Có ông thương binh dìu cô vợ trẻ
Ngang qua nhà, em thấy quen quen
Chẳng dám nhìn lên, em làm mặt lạ
Họ đi rồi, em nước mắt rưng rưng
Thuở thanh xuân em cõng bao người trai trẻ
Chân mỏi lưng còng, ai cõng đời em?...
Nguyễn An Cư
Di chúc Hàm Luông
Phù sa gia tài Hàm Luông bao đời gìn giữ
quê hương và tôi niềm tin sông gửi trọn
nên đất màu nâu và tôi cũng màu nâu
tôi như cây đước vươn lên từ đất
rễ đan vào giữ đất
hơi thở thơm nồng châu thổ
đỏ ngầu sóng cuộn máu tôi
Thì thầm lời quê sông Tiền mấy nhánh
Bìm bịp nhắc con nước chiều ngái ngủ
ba dải cù lao xòe bàn tay rộng
nâng niu tôi qua cần lao năm tháng
rừng dừa soi trong trẻo tâm hồn
khóm trúc bờ ao răn điều phẩm hạnh
Bến Tre cùng tôi rất xanh
Cánh buồm xưa vươn cao khát vọng
phương Nam dừng cánh thiên di
tôi đi dọc cù lao nhặt lên từng câu hò điệu lý
ru hương linh cha ông giàu trượng nghĩa Vân Tiên
hiên ngang bước vào lịch sử
bừng lên giáo án xanh ngời
Hành trình quê hương hành trình tôi
mang di chúc Hàm Luông đi và đi tựa đoàn người qua sa mạc
quê hương soãi rễ vào tôi
theo cây đước chân tôi bám cồn bám bãi
trĩu nặng ân tình hạt phù sa thừa kế
giữ bên lòng như lớp chữ gói chặt tứ thơ vàng
xa loài bói cá mổ vào chiều khánh kiệt.
Phạm Bội Anh Thuyên
(Trang thơ do Nhà thơ Kim Ba chọn)