Mùa vĩnh định dọc ngang bờ bãi
Những con sông xỏ kim may vá đồng bằng
Tàu dừa rụng
Bắc ngang đời dâu bể
Loài ốc đắng nương mình níu chặt hồn quê
Trời buộc mây vào sợi khói ven đê
Bầy thòi lòi dụi mắt nằm phơi nắng
Dề lục bình thả chòm râu hụp lặn
Thỏa thích rong chơi vùng vẫy quên đời
Thương cuộc tranh đua, đổi dời phát khởi
Sông buồn lặng tiếng đò ơi
Tôi cuộn tròn giấc mơ tôi
Trói đời phiêu bạt
Ngồi canh sông chảy chậm... đáy hàng khơi
Những mặn ngọt nổi trôi, lở bồichâu thổ
Ẩn ức đồng bằng chạy dọc sóng lưng ...
Ngày giông bão xô ngang đất cồn
Mượn áo gió đắp lên người
Bần, đước sinh sôi
Chiều đu trên ngọn tre già sám hối
Bãi bồi nằm mơ vươn tới trùng khơi
Những doi đất trầm mình trong biển mặn
Nghe bờ môi ngọt đến ngàn sau ...
Đình Thu